Chương 8

Trọng Sinh Tu Tiên Tại Đô Thị

8.588 chữ

09-12-2022

Chỉ thấy, ngay lúc Trần Húc Dương nhảy lên, cùng lúc đó còn có một người khác đột ngột xuất hiện, đó chính là người mà mới nhìn qua, trông có vẻ bình thường không có gì lạ Hướng Hải!

Tên này rõ ràng phải thấp hơn không chỉ mười centimet so với Trần Húc Dương, nhưng sau khi nhảy lên, một lần nhảy lên này vậy mà hơn hẳn Trần Húc Dương!

"Ba!"

Một đạo âm thanh lanh lảnh vang lên.

Bóng rổ trong tay Trần Húc Dương, theo âm thanh mà bay ra!

"Trần Húc Dương... Thế mà bị chặn rồi?"

Tất cả mọi người ở đây, ngoại trừ Diệp Trần đã sớm đoán được kết quả này ra, còn lại tất cả những người khác đều trợn tròn mắt.

"Đậu má! Ta không có nhìn lầm a? Trần Húc Dương thế mà bị chặn bởi một người có vóc dáng thấp hơn!"

"Thằng này, có sức bật thật khủng khiếp!"

"Quả thực khác thường!"

...

Nhắc tới, cũng nên trách Trần Húc Dương quá mức khinh địch, hắn căn bản cũng không có nghĩ tới, lấy sức bật của hắn, lại còn có thể bị ngăn chặn, cho nên khi ở trên vòng rổ cánh cửa coi như đã mở ra, căn bản không có bất kỳ phòng bị nào, điều này mới để cho đối phương một đòn thành công. Sau khi bóng rổ bị đập xuống, không chỉ có riêng Trần Húc Dương choáng váng, tất cả bốn người còn lại của đội bóng lớp 12a3 cũng đều sửng sốt, rõ ràng cũng không có phản ứng là chuyện gì xảy ra. Vu Cương nhanh tay nhanh mắt, nhanh chóng nhặt bóng từ dưới đất nhặt lên, một đường dẫn bóng chạy đến phía dưới vòng rổ của sân đội bạn, dễ dàng ném vào vòng rổ một cái, lớp 12a6 đã có 2 điểm vào sổ.

"Ha ha ha! Trần Húc Dương! Ông cũng có ngày hôm nay!"

Sau khi Vu Cương hoàn thành ném bóng vào rổ, lập tức đắc ý cười ha ha, hắn và Trần Húc Dương cùng thuộc đội bóng rổ của trường học, nhưng lại luôn luôn bị Trần Húc Dương áp chế, mỗi lần Trần Húc Dương làm ra náo động lớn, đều đưa hắn ta ra làm nền, trong lòng khó chịu khó có thể tưởng tượng được.

"Hừ! Tôi vừa rồi chẳng qua nhất thời chủ quan, ai thắng ai thua còn chưa biết được!"

Trần Húc Dương xanh cả mặt, trải quan lần vừa rồi, hắn ta đã hoàn toàn bỏ đi tư tưởng cuồng ngạo. Hắn cũng nghĩ rằng tài nghệ của mình không bằng người, hắn tin tưởng, chỉ cần mình điều chỉnh tâm lý tốt, phát huy ra toàn bộ thực lực của chính mình, chắc chắn có khả năng đem về chiến thắng như trước đây.

...

Rất nhanh, từ lớp 12a3 phát bóng, hậu vệ khống chế bóng, dẫn bóng vừa mới tới được hơn nửa sân, đang chuẩn bị lấy bóng truyền cho Trần Húc Dương,

"Ba!"

Đột nhiên từ đâu ra lại xuất hiện ra một người, vậy mà trực tiếp đem bóng chặn đứng, người đó chính là tên Hướng Hải kia!

"Đậu má! Tốc độ thật nhanh!"

"Sức phán đoán cũng chuẩn xác đến đáng sợ!"

"Quả nhiên là cao thủ!"

...

Mọi người vây xem ở xung quanh, thấy cảnh này, đột nhiên một lần nữa xì xào bàn tán.

Sau khi Trần Húc Dương nhìn thấy Hướng Hải hoàn thành cắt bóng, nhanh chóng đuổi theo, đáng tiếc khoảng cách giữa hai người là rất xa, hơn nữa tốc độ dẫn bóng của Hướng Hải, cũng là nhanh kinh người, chỉ chốc lát cũng đã chạy tới dưới vòng rổ, dễ dàng tăng lên điểm số của đội bóng.

"Người chơi bóng rổ giỏi nhất, nhưng chỉ được như vậy thôi sao!"

Hướng Hải sau khi tăng lên điểm số của đội bóng, lúc đi ngang qua bên cạnh Trần Húc Dương, vẻ mặt khinh bỉ nhạo báng nói.

Trần Húc Dương nghe được điều này, đột nhiên hai mắt đỏ bừng, tức giận đến phổi sắp nổ tung, lập tức ném bóng cho đồng đội ở đằng sau đang lững thững đến chậm.

"Phát bóng! Ta tự mình đến dẫn bóng!"

Trần Húc Dương hoàn toàn là nóng cốt của đội bóng lớp 12a3, đồng đội tự nhiên không dám không nghe lời, ôm bóng rổ đi ra ngoài sân, đưa bóng phát cho Trần Húc Dương đang tức đến nổ phổi. Sau đó, Trần Húc Dương một mình dẫn bóng đi đến trước sân, sau đó, cú nhảy lên ném bóng từ bên ngoài vạch ba điểm, cuối cùng ghi được 3 điểm. Mọi người đột nhiên reo hò một hồi, như thể chào đón sự trở lại của nhà vua.

Trên mặt Trần Húc Dương, cuối cùng cũng khôi phục được mấy phần tự tin của ngày xưa. Đáng tiếc ngay sau đó, Hướng Hải của đội bóng lớp 12a6 kia, cũng từ bên ngoài vạch ba điểm nhảy lên ném bóng, cũng ghi được 3 điểm. Trần Húc Dương sầm mặt lại, ngay lập tức một lần nữa tự mình dẫn bóng, chuẩn bị giành lại điểm số. Vào lúc này, Hướng Hải đột nhiên vọt lên, chạy tới bên cạnh đồng đội, nhiệm vụ vốn là phòng thủ chặn Trần Húc Dương, khoát tay áo, ra hiệu để cho hắn đến chặn lại Trần Húc Dương.

Trần Húc Dương thấy thế, trong lòng lập tức siết chặt lại, tuy nhiên dù sao hắn cũng có nhiều kinh nghiệm, rất nhanh ổn định lại tinh thần, chuẩn bị đánh một trận thật đẹp khắc phục khó khăn, đến rửa sạch nhục nhã vừa rồi bị chặn lại. Chỉ thấy bóng rổ ở trong tay Trần Húc Dương, giống như có được sức sống, hai tay phối hợp với dưới mặt đất phi tốc nhảy lên, dưới hông dẫn bóng, phía sau dẫn bóng, nhanh chóng biến hướng... Khiến người ta nhìn hoa cả mắt. Khán giả một lần nữa vang lên một tràng pháo tay lớn ủng hộ. Tuy nhiên ở hướng đối diện, người phòng thủ là Hướng Hải, trên mặt hắn lại hiện ra vẻ mặt khinh thường.

"Chỉ có vẻ bề ngoài!"

Vừa nói, Hướng Hải bỗng nhiên một cái thò người ra, dường như muốn đưa tay ra cắt bóng từ trong tay Trần Húc Dương.

Trần Húc Dương không kinh sợ mà còn lấy làm mừng.

"Ngay vào lúc này!"

Hóa ra những gì hắn chờ đợi chính là cơ hội lần này, chỉ cần đối phương nghĩ đưa tay cắt bóng, trọng tâm nhất định bất ổn, lúc này hắn chỉ cần thay đổi phương hướng rồi gia tốc, là có thể trực tiếp đem đối phương hất ra, sau đó chạy vào nội tuyến. Quả nhiên, sau khi Trần Húc Dương sử dụng kỹ xảo đột ngột thay đổi phương hướng, động thái này khiến Hướng Hải trở thành mò kim đáy biển, quả nhiên thất bại. Trong lòng Trần Húc Dương rất vui mừng, ngay lập tức muốn tăng tốc độ, chuẩn bị đem Hướng Hải bỏ xa, đồng thời khóe miệng cũng không thể không hiện ra một nụ cười đắc ý.

"Hướng Hải, mi cũng là như thế mà thôi!"

Tuy nhiên, ngay tại lúc Trần Húc Dương tràn đầy tự tin, chuẩn bị xông thẳng vào bên trong, nhưng đột nhiên trong tay trống rỗng,

Quả bóng vậy mà... Không thấy!

"Cái gì!"

Trong lòng Trần Húc Dương hoảng hốt, vội vàng nhìn xuống, lại phát rằng bóng rổ đã sớm đã thoát khỏi tầm khống chế của hắn.

"Không! Điều này làm sao có thể!"

Hắn là Trần Húc Dương! là người chơi bóng rổ giỏi nhất ở trường trung học số một Vân Châu! Vậy mà lại để bóng rơi khỏi tay của mình, phạm vào một cái lỗi sơ đẳng như vậy sao?

Trần Húc Dương vẫn không thể hiểu được, trong lúc nhất thời lại sững sờ ở tại chỗ, mà khi hắn ta kịp phản ứng, Hướng Hải ở sau lưng, đã sớm nhặt bóng từ dưới đất lên, nhanh chóng chạy đi như ngựa bị sư tử đuổi. Khán giả ở xung quanh, một lần nữa lại bắt đầu xì xào bàn tán ầm ĩ.

"Tình huống như thế nào?"

"Trần Húc Dương hôm nay bị làm sao vậy?"

"Thậm chí ngay cả bóng đều cầm không được?"

"Thực sự là làm cho người ta quá thất vọng!"

...

Toàn bộ sân bóng rổ, đoán chừng cũng chỉ có Diệp Trần nhìn ra mánh khóe trong đó. Hoá ra, Hướng Hải mới vừa rồi chụp bóng, mặc dù dường như là thất bại, nhưng là tên này lại lặng lẽ vận dụng nội kình, khiến quỹ tích vận động của quả bóng xảy ra thay đổi, cho nên vừa nhìn qua giống như là Trần Húc Dương phạm vào một lỗi sơ đẳng, nhưng thật ra thì không phải như vậy. Khi Trần Húc Dương vẫn còn đang ở trạng thái không hiểu, Hướng Hải thật dễ dàng đưa bóng tới dưới rổ bên sân đội bạn, sau đó nhảy lên ném bóng vào rổ, kết thúc chiến đấu.

"Ầm!"

Âm thanh ném bóng vào rổ nặng nề, giống như một thanh cự chùy, mạnh mẽ đập nện vào bên trong trái tim của Trần Húc Dương, đem sự kiêu ngạo với vinh quang ngày xưa của hắn, cùng nhau đập vỡ nát, khuôn mặt ngay lập tức trở nên trắng bệch vô cùng. Diệp Trần thấy thế, không thể không âm thầm lắc đầu, thật ra thì kỹ thuật bóng rổ của Trần Húc Dương so với Hướng Hải kia cũng không phải là kém, thậm chí mạnh hơn Hướng Hải rất nhiều, hơn nữa hắn còn có thân cao và cánh tay phát triển trở thành ưu thế, nếu như thực sự bình tĩnh lại mà chơi, coi như đối phương là võ giả Nội Kình, cũng chưa chắc nhất định sẽ thua.

Đáng tiếc lúc trước hắn quá kiêu ngạo, tâm lý không có khả năng thua, hiện tại bỗng nhiên có người đánh nát niềm kiêu ngạo và làm tâm lý của hắn không ổn định, khiến trong lòng hắn đại loạn, tinh thần giảm sút. Quả nhiên, sau tình huống đó, Trần Húc Dương mắc nhiều sai lầm hơn, mặc dù có một số lần, nguyên nhân là bởi vì Hướng Hải vận dụng nội kình bố trí, nhưng nguyên nhân chủ yếu vẫn là bởi vì tinh thần thi đấu của Trần Húc Dương không tốt. Chỉ chớp mắt, mười phút đồng hồ trôi qua, ở dưới sự dẫn đầu của Hướng Hải và Vu Cương lớp 12a6, đã lấy được 25 điểm, mà lớp 12a3 lại chỉ dành được số điểm đáng thương là 7 điểm...

P/S: Ủng hộ a ^^, đọc hay thì ta thích hoặc là like FB hay thế nào cũng được, ủng hộ cái có tinh thần dịch tiếp a...

Bản dịch được đăng duy nhất ở Bạch Ngọc Sách VIP-Reader!